Tôi kể câu chuyện này với mấy cậu bạn thân họ nói tôi điên thì mới yêu một đứa làm gái.
Có những thứ tình yêu mà vĩnh viễn không bao giờ ta có thể lý giải
được, và dù biết rằng không nên yêu nhưng ta vẫn cứ mê muội vì nó, vẫn
cứ lao vào và tìm kiếm, hi vọng.
Tôi cũng từng là người đàn ông như thế, cũng lao vào cuộc chơi của
những gã đàn ông ăn chơi lêu lổng dù tôi không phải là người như vậy.
Tôi cũng đi chơi đêm hôm, đi tìm những em chân dài để vui vẻ và rồi, tôi
cũng đã chọn được một cô gái mà tôi cảm thấy có cảm hứng khi ở gần.
Thật sự, em khác với những cô gái khác. Lần đầu tiên gặp em tôi đã bị
ấn tượng bởi anh mắt đượm buồn. Tất nhiên, em chưa bao giờ khóc hay kể
lể câu chuyện hoàn cảnh gia đình mỗi lần tôi đến chơi. Tôi cũng không
hỏi em xem quá khứ em làm gì, gia đình em ra sao và vì sao em lại làm
cái nghề này. Chỉ là, tôi cảm thấy bên em, tôi thực sự bình yên. Em
không xô bồ, không lao vào tôi và chỉ đáp ứng khi tôi có yêu cầu. Em sẽ
nằm bên cạnh tôi cả một ngày chỉ để nghe tôi than vãn những câu chuyện
công việc, bạn bè, hay tâm sự những chuyện lớn nhỏ từ bé tới lớn.